Kết hôn đã bảy năm, phu quân chưa từng một lần bước vào phòng ta.
Hắn cũng có người trong lòng, là cô nhi được cứu về từ chiến trường.
Nàng ta kiêu ngạo, nhiều lần đến trước mặt ta khiêu khích: “Chính thất phu nhân thì thế nào? Chẳng phải cũng chỉ có thể cô độc một mình trong phòng sao.”
Ta nhếch khóe miệng, không thèm tranh cãi, xoa đầu chú chó Vượng Tài, nhẹ nhàng cười.
Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi một con chó.
Trời mới biết, những ngày tháng không phải lo lắng, không phải hầu hạ nam nhân thoải mái đến mức nào.
Nhưng một ngày nọ, sau khi hắn tiến cung, đột nhiên lại thay đổi.