Tại đại hội Tiên Môn, ta đã đánh bị thương Thiên mệnh chi nữ.
Đạo lữ của nàng ta chính là Minh Hành Tiên Quân, người nổi tiếng bao che nhất trên Cửu Thập Cửu Trọng Thiên.
Để trút giận cho nàng ta, tiên nhân đã diệt sạch cả sư môn của ta.
“Kẻ hạ giới ti tiện như ngươi, cũng dám khiêu khích Thiên mệnh chi nữ sao?”
Nguyên Anh của sư phụ, các sư huynh, sư tỷ bị móc ra, từng cái một bị bóp nát ngay trước mặt ta.
Chúng bóp nát toàn bộ kinh mạch của ta, rồi bán ta vào thanh lâu chốn phàm trần.
“Kẻ tự cao tự đại như ngươi, hãy học cách lấy lòng khách nhân như những nữ nhân tầm thường ở trần gian, đổi lấy miếng cơm manh áo mà sống đi.”
Ba trăm năm sau, đúng vào ngày đại hôn của Minh Hành Tiên Quân và đạo lữ.
Ta đạp lên thiên hỏa mà đến, một thanh kiếm sắt phàm tục, một đường xông thẳng lên Cửu Thập Cửu Trọng Thiên.
Chúng gầm lên chất vấn: “Ngươi muốn làm gì?!”
Ta giơ tay, vung kiếm:
“Nhất! Kiếm! Phá! Thương! Khung!”