Nghe nói, ngày ban chỉ triệu ta nhập cung, Lạc Vương đã ầm ĩ từ Dưỡng Cư điện của Hoàng Đế đến Ninh Thọ Cung của Thái Hậu.
Hoàng Đế là dưỡng tử của Thái Hậu, Lạc Vương lại là hài tử do Thái Hậu thân sinh, cho nên hắn một lòng tin rằng mình có thể thắng.
Kết quả là Hoàng thượng tránh mặt không gặp, Thái hậu càng thêm tức giận, thẳng tay hất chén trà xuống đất: “Ngươi còn cố chấp như vậy, cẩn thận cái mạng nhỏ của nữ nhi nhà họ Tiêu đấy!”
Lạc Vương lúc này mới suy sụp ngã xuống.
Hắn vốn là thiếu niên phong thần tuấn lãng nhất kinh thành, được Hoàng huynh sủng ái, có mẫu hậu thiên vị, luôn là một thiếu niên kiệt xuất, thần thái phi dương.
Nhưng giờ phút này hắn mới hiểu, cho dù là vậy, hắn cũng không thể tranh giành với trời, mà Hoàng huynh của hắn chính là trời. Hắn thua rồi, cũng đồng thời thua mất cả đời ta.
Nhưng ta vẫn cảm kích hắn vì đã nguyện ý vì ta mà tranh đấu một phen.
Bởi vì hắn chính là người đã in sâu vào trong tim ta suốt ba năm qua.