Năm tuổi, ta kế vị ngai vàng Đại Sở, mang danh hoàng thái nữ.
Ngày ta đăng cơ, nhiếp chính vương Tĩnh Côn chỉ mười ba tuổi, hắn nắm tay ta, cùng ta bước lên ngai vàng.
Dưới ghế rồng, quần thần cùng nhau hành đại lễ.
Quỳ xuống, dập đầu, lại quỳ, lại dập đầu… lặp đi lặp lại, không dứt.
Ta mất kiên nhẫn, giật áo Tĩnh Côn, thì thầm.
“Tĩnh Côn ca ca, ta muốn đi tiểu tiện!”
Tĩnh Côn lạnh lùng đáp.
“Nín lại! Nếu không thì phế ngươi!”
“……”
Năm sáu tuổi, ta lười biếng nằm trên giường, không muốn thượng triều.
Tĩnh Côn xông vào phòng ngủ, một tay vén chăn của ta, tay kia nắm lấy cánh tay ta, như khiêng heo con, đặt ta lên vai, vác ta ra khỏi phòng.
Ta vừa đá vừa đấm.
“Thả trẫm ra! Trẫm muốn đi tiểu tiện!”
“Bệ hạ, người là cửu ngũ chí tôn, nắm quyền thiên hạ, muốn tiểu thì tiểu, không cần báo với thần.”
“Trẫm không nhịn được nữa, sắp trào ra rồi!”
Ta gào lên.
“Thật sự sắp trào ra rồi!”
“Không cần cảm ơn.”
Tuy nhiên, Tĩnh Côn đi được mấy bước, thì đột nhiên dừng lại.
Hắn ném ta xuống đất, sau đó nhìn lại phần áo trước của mình bị ướt một mảng lớn.
Hắn tức giận chỉ vào ta.
“Bản vương sẽ phế ngươi!”
Năm bảy tuổi, Tĩnh Côn bắt đầu dạy ta đọc sách.
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, dáng vẻ tuyệt mỹ, áo trắng tay rộng, tay cầm cuốn sách, giọng nói trong trẻo, khiến người ta phải lòng.
Hắn bỏ cuốn sách xuống, dùng khăn tay lau nước miếng ở khóe miệng ta.
“Bệ hạ, bài đọc vừa rồi, ngài nghe có hiểu không?”
Ta nhìn hắn, cười hi hi hi ngốc nghếch.
Tĩnh Côn quay lưng lại, ta nghe thấy hắn lầm bầm.
“Tám phần là kẻ ngốc, thà phế bỏ cho sớm đi…”
Năm tám tuổi, ta tỏ tình với Tĩnh Côn.
Hắn rất vui, cười tít cả mắt, xoa đầu ta nói.
“Bệ hạ! Thơ ngâm rất hay!”
Quay lưng đi, hắn tự nhủ.
“Xem ra không phải kẻ ng/u, tạm thời không phế bỏ.”
Lời tỏ tình của ta là.
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Ý ta muốn biểu đạt rõ ràng lắm, lão già à, ta thích ngươi đó, ta thích ngươi đó, ta này, yểu điệu thục nữ này, chính là món ưa thích của ngươi này! Mau đến “thưởng thức” ta đi!
Cũng không biết hắn có hiểu không nữa, haiz.
Năm chín tuổi, ta lại tỏ tình với Tĩnh Côn.
Ta bị hắn đánh.
Hắn dùng thước đánh vào lòng bàn tay ta, uy nghi và nghiêm khắc.
“Thần dạy bệ hạ hai năm, mà người chỉ nhớ được một bài thơ, chỉ nhớ được một bài thơ! Thần đã sai lầm! Thần đã thất trách rồi!”
Ta muốn nói, rõ ràng là ngươi sai lầm thất trách, vậy sao lại đánh tay ta? Phải đánh chính mình mới đúng chứ?
Bài thơ duy nhất hắn nói ta nhớ được chính là bài “Quan Sư” ta đã ngâm cho hắn nghe vài năm trước.
“Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc… .”
Bài thơ này suýt nữa ta đã thuộc lòng.
Haiz, hắn vẫn chưa hiểu ý ta.
Ta nghi ngờ hắn mới là kẻ ngốc.
Tĩnh Côn muốn phế bỏ ta.
“Hai năm qua, bệ hạ chỉ học được một bài “Quan Sư”, ba trăm bài thơ Đường, không thuộc một bài nào! Không thuộc một bài nào! Người ng/u như vậy mà làm hoàng đế sẽ khiến Đại Sở mất mặt, bản vương sẽ phế bỏ ngươi!”
Ta kéo tay áo hắn, khóc nức nở mà ngâm cho hắn nghe bài “Hành Lộ Nan” của Lý Bạch, “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, còn tặng thêm một bản “Xuất Sư Biểu” của Gia Cát Lượng rành rọt không sót chữ nào.
Tĩnh Côn nghe xong sững sờ, vẻ u ám trên mặt tan biến, cuối cùng hắn nở một nụ cười, ôm ta vào lòng, an ủi nói.
“Bệ hạ thông minh hơn người, trước hết… không phế nữa.”
Ta chỉ cao tới eo hắn, đầu vùi vào bụng hắn, tay ôm chặt lấy m.ô.n.g hắn, khoảnh khắc này, bao đêm thức trắng học sách đều đáng giá!
Năm mười tuổi, Tĩnh Côn muốn từ bỏ vị trí nhiếp chính vương.
Hắn muốn thành thân.