Hôm nay là ngày phu quân ta nạp thiếp, các thế gia vọng tộc trong kinh thành đến chúc mừng, mặt ngoài tươi cười rạng rỡ, trong lòng không biết đang cười nhạo thế nào.
Là nhi nữ thế gia thì đã sao? Phu quân vẫn nạp thiếp đó thôi.
Chỉ mới hai năm, thật sự cho rằng môn đăng hộ đối thì sẽ bên nhau trọn đời sao?
Ta ngồi ngay ngắn trên cao, khóe miệng cười đến mức hơi đau, Khương Vân Tức ngồi bên cạnh ta, tay nâng chén trà. Nếu không phải dưới sảnh đường có người nữ nhi mặc hỉ phục đang quỳ, chúng ta ngồi ngay ngắn như vậy, nhìn thế nào cũng là một đôi phu thê tôn trọng, yêu thương nhau.
Ta tò mò đánh giá người nữ nhân đã khiến hắn nhớ mong bao năm qua, rốt cuộc nàng ta có điểm gì tốt, mà sau khi nắm giữ quyền binh của Đế đô, hắn lại vội vã cầu xin bệ hạ ban hôn để lấy nàng?
Trữ thị dung mạo cũng coi như thanh tú, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt long lanh ngấn lệ, toát lên vẻ tiểu thư khuê các e lệ, khiến người ta vừa nhìn đã thương.
Khương Vân Tức từ nhỏ đã rong ruổi sa trường, một thân nam nhi khí khái, hóa ra lại thích một nữ tử như vậy.
Trăm năm luyện thép hóa thành vòng tay mềm mại, quả nhiên, nhất vật khắc nhất vật.
“Chủ tử, chủ tử… Trắc phi nương nương kính trà người.”
Liên Văn gọi bên tai ta mấy tiếng, ta mới giật mình hoàn hồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, Trữ Tú Dung như thể chịu oan ức lớn lao, khóc lóc nhìn sang một bên.