Mười năm sau khi ta c h ế t, Tiểu thái tử đã lớn, ôm bài vị của ta nói muốn cưới ta.
Bị phụ hoàng dùng tấu chương đánh cho khóc nức nở.
Hoàng đế uy nghiêm nổi giận gầm lên: “Con tỉnh lại đi, nàng đã là người c h ế t!”
Ông mới là người c h ế t ấy, cả nhà ông đều c h ế t hết rồi.
Ta lơ lửng bay lại, một cước đá đổ ấn chương mà ông trân quý nhất.
Rầm một tiếng, nửa con dấu in trên tấu chương, vừa vặn là tên của ta.
Nhụy Nương.
Tiểu thái tử ôm tấu chương, nước mắt còn chưa khô, vừa khóc vừa cười: “Nhụy Nương, phụ hoàng nhìn này, là Nhụy Nương. Tỷ ấy còn sống, tỷ ấy còn sống!”
Hoàng đế rõ ràng giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Con nói bậy! Vừa rồi là trẫm không cầm chắc thôi!”
Ta lại đá một cước, con dấu vừa nằm im lăn lông lốc, in nửa con dấu màu đỏ tươi lên long bào của ông.
Nhụy Nương.
Hoàng đế sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, chạy được nửa đường lại nhớ ra gì đó, quay lại xách gáy Tiểu thái tử.
Còn coi như có chút tình nghĩa, biết mang theo con trai cùng chạy trốn.
“Người đâu, có ma!” Ông nói như vậy.
Còn Tiểu thái tử thì nước mắt giàn giụa, hướng về hư không hét lớn: “Nhụy Nương, có phải là tỷ không, tỷ đã trở về rồi đúng không?”
Hắn đã khóc đến như vậy, nhưng vẫn ôm chặt bài vị của ta.
Ta thương yêu nhìn hắn, đưa tay định lau nước mắt cho hắn nhưng lại đâm vào hư không.
Đầu ngón tay hơi trống rỗng, trong lòng man mác đau.
Đúng vậy, ta là ma, không chạm được vào vật sống, chỉ có thể ở cùng vật c h ế t mà thôi.