‘Công chúa yêu say đắm thái phó lạnh lùng.’
Sau khi ta nghe được lời đồn đại này, ta lập tức bắt lấy thủ phạm, túm tai hắn.
Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đến kêu ầm lên, mặt mày nhăn nhó: “Cô cô thích thái phó là đúng rồi! Từ tiệc sinh thần là cô cô liền cố tình tránh mặt thái phó. Cô cô hiếm khi thiếu nữ hoài xuân như thế!”
Thiếu, nữ, hoài, xuân!
Ta cảm thấy trán mình giật giật, định nổi giận thì nghe cung nhân đến báo, nói thái phó đến.
Nghe xong Tiêu Cảnh Thần từ tức giận chuyển sang đắc ý. Ta giật mình, nhấc váy định chạy thì bị hắn túm chặt tay áo.
Ta mặt mày đen sì, dứt khoát cởi ngoại bào ra làm hắn loạng choạng ngã xuống đất.
Ta bỏ lại một câu “Hôm khác sẽ tính sổ với ngươi”, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Đúng là nóng nảy mất khôn, nếu ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài thì cũng không đến nỗi đâm sầm vào Tạ Chiêu ở ngay cửa điện.
Là mùi đàn hương quen thuộc lạnh lùng.
Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta vội bước qua người hắn nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.
Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, hơi lạnh nhưng ta lại cảm thấy như mình bị bỏng.
“Thái phó, người quá đáng rồi.”
Tạ Chiêu nghe vậy liền buông ta ra: “Vi thần thất lễ, công chúa chờ một lát.”
Hắn chậm rãi bước vào điện, nhặt ngoại bào trên đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng lạnh lùng không nghe ra cảm xúc: “Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh.”
Ta nhận lấy rồi lập tức rời đi.
Nếu ngươi thành tâm thành ý hỏi ta, một công chúa như ta tại sao lại trốn tránh một thái phó nhỏ bé như vậy thì ta sẽ thầm nói cho ngươi biết –
Ta đã ngủ với Tạ Chiêu.
Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ với ta.
Không được, ta là công chúa, tạm coi như ta ngủ với hắn đi, nếu không thì ta mất mặt lắm.