Một Thoáng Vui Thú - Nguỵ mãn mười bốn tuổi
Sầm Thành Cẩn phải kết nghĩa phu thê với ta, đối với hắn chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Điều này cả kinh thành đều biết.
Dù sao hắn cũng là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, mang trong mình dã tâm ngút trời, còn ta chỉ là một cô nương mồ côi bán đậu phụ, dung mạo tầm thường.
Đêm động phòng, hắn vội vàng lật khăn voan của ta, sau đó sa sầm nét mặt ngồi uống rượu giải sầu.
Chắc hẳn trong lòng hắn đang chất chứa muôn vàn phiền muộn.
Ta lén đưa mắt nhìn trộm hắn, hắn vốn đã có dung mạo tuấn tú, đêm nay lại vận bộ hỷ phục đỏ rực, càng thêm phần thanh nhã thoát tục, ngay cả ánh mắt mày ngài cũng ánh lên vẻ yêu kiều.
Chỉ là giờ đây, trong nét yêu kiều ấy còn pha lẫn ba phần hung dữ.
Ta vội ngoan ngoãn cụp mắt xuống, nín thở ngồi ngây dại trên giường tân hôn, không dám hé răng nửa lời.
Sầm Thành Cẩn lầm bầm chửi rủa điều gì đó, rồi đột ngột đứng dậy tiến về phía ta, dùng hai ngón tay nâng cằm ta lên, tỉ mỉ quan sát.
Một hồi lâu sau, hắn buông một câu đầy vẻ chê bai: "Làn da này chẳng mịn màng chút nào."
Ta ngượng ngùng mỉm cười.
Hắn lại nắm lấy tay ta, cũng tỉ mỉ ngắm nghía dưới ánh nến, rồi buông một tiếng chậc lưỡi: “Tay cũng vậy.”
Ngón tay hắn thon dài tựa ngọc, quả thực đẹp hơn tay ta nhiều.
Ta cảm thấy tự ti, muốn rút tay về nhưng hắn lại siết chặt hơn.
“Ta vốn có thể cưới một tiểu thư khuê các, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, dung mạo ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần.” Giọng hắn lạnh lẽo, gần như nghiến răng ken két.
Ta trong lòng hổ thẹn, chỉ biết gật đầu.
"Ngay cả đương kim Trường công chúa cũng phải lòng ta, ngươi tự nhìn lại mình xem, có điểm nào sánh được với nàng?" Hắn lại buông lời chế giễu lạnh lùng.
Lòng ta chua xót, ủ rũ cúi đầu: "Thiếp quả thật không bằng họ."
Sầm Thành Cẩn khẽ hừ lạnh một tiếng, cúi xuống hít hà bên cổ ta: "Ngay cả hương thơm cũng không giấu nổi mùi đậu hũ trên người ngươi."
Hắn tiến lại quá gần, hơi thở phả vào tai khiến mặt ta nóng bừng, lòng trĩu nặng muộn phiền, ta không kìm được mà lùi sang một bên, muốn tránh xa hắn một chút.
Hắn lại ôm chặt lấy eo ta, giọng đầy vẻ bất mãn: "Ngươi cứ tránh ta mãi làm gì?"
Ta cố nén tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, đưa tay áo lau vội nước mắt, cố giữ bình tĩnh nói: "E rằng mùi đậu hũ làm phiền Nhiếp chính vương, hay là đêm nay thiếp ra ngoài phòng ngủ?"
Hắn đẩy ta ngã xuống giường, cả người đè lên, lạnh lùng nói: "Không nên hun cũng đã hun mấy ngày rồi, còn thiếu gì một đêm nay nữa?"