(Văn án)
Mẹ ta là nữ đồ tể duy nhất trong trấn.
Khi người khác cơm không đủ ăn, mặc không đủ ấm, ta đã trắng trẻo mập mạp, trở thành sát thủ trong mắt những người già trong trấn.
Đối diện cửa hàng thịt của nhà ta, có một tiểu khất cái*, chó đi qua cũng có thể đá hắn vài cái.
(*) tiểu khất cái: tên ăn mày, ăn xin
Sau này, khi cổng thành bị phá, cửa hàng thịt của nhà ta đóng cửa, tiểu khất cái lại trở thành tân đế.
1
“Lâm Đồ tể, cho ta một đao thịt, nhiều mỡ một chút.”
Đáp lại lời người đó là tiếng dao mổ lợn của mẹ ta vang lên trên thớt, phập phập, làm bay lên vài mảnh xương, khiến một đàn chó con kéo đến tranh giành.
“Bà ơi, hôm nay thịt thơm lắm, bà đem về hầm với ít rau, đảm bảo thơm đến rụng răng!”
Bà lão mua thịt xoa đầu ta, lấy từ túi ra hai viên mứt sen: “Ừ, chưa ăn mà đã thấy thơm, không thì sao cháu ta lại lớn nhanh thế chứ!”
Mẹ ta là nữ đồ tể duy nhất trong trấn này, người gầy yếu mà có thể vác cả con lợn, khiến nhiều nam nhân kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ban đầu khi mới làm nghề này, những nam nhân ấy đều khinh thường mẹ ta, đáp lại họ là dao mổ lợn sáng loáng của mẹ. Thấy mẹ ta có thể dùng một tay bóp nát quả, miệng lưỡi của họ cũng trở nên sạch sẽ.
“Một đao thịt lợn, mười lăm văn.”
“Chao ôi, đắt quá!” Bà lão vừa nói vừa tiếc rẻ lấy ra mười bốn văn, thấy ánh mắt long lanh của ta liền lấy thêm một văn: “Chỉ có thịt nhà ngươi bán là không thiếu cân, lại là thịt ngon, nếu nhà khác bán đắt thế này, ta không mua đâu.”
Các bà lão trong trấn mua thịt thường thích mặc cả, nhưng mẹ ta nhất quyết không bớt một đồng nào, cũng không nói thêm một lời nào.
Vì vậy thường thấy trên thớt nhiều miếng thịt đã được cắt sẵn nhưng chưa có ai mua, nhưng thịt nhà ta luôn tươi ngon, không thiếu cân, nên khách đông, dù mỗi giao dịch thường mất khá nhiều thời gian.
Ta nở một nụ cười, không vì gì khác, so với mẹ gầy yếu của ta, ta sinh ra đã trắng trẻo mập mạp, các bà lão đều bảo ta có tướng phúc, rất có phúc khí.
“Bà ơi, bà thật có mắt tinh đời, thịt nhà cháu là ngon nhất! Bà ăn rồi cũng sống lâu trăm tuổi, cháu chắt cũng có phúc như cháu vậy!”
Bà lão cười lớn, khen ta nhỏ tuổi mà miệng lưỡi ngọt ngào, mẹ ta mắt mày cũng dịu xuống, tặng thêm cho bà lão một khúc xương có thịt.
Ánh mắt ta chạm đến tiểu khất cái đối diện, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lũ chó đang tranh giành xương trước cửa hàng thịt nhà ta, như muốn cùng chúng tranh giành.
Từ khi ta có trí nhớ, tiểu khất cái đã ở trong trấn, đôi khi hắn ở đối diện cửa hàng thịt nhà ta, đôi khi vài ngày không thấy bóng dáng, là một người không tên không họ không nơi nương tựa.
“Mẹ, con có thể cho cậu ta ăn không?”
Ban đầu ta thấy hắn đáng thương, muốn chia cho hắn thịt, chia cho hắn đồ ăn. Nhưng mẹ ta không cho phép, trên mặt mẹ có một vết sẹo to bằng miệng bát, nhưng ta chưa bao giờ thấy sợ.
“Con à, nhà ta có nhiều thịt, nhưng nếu con chia cho hắn, mẹ không thể đảm bảo sẽ bảo vệ con được.”
“Tại sao? Hắn sẽ ăn nhiều lắm sao?”
Người mẹ gầy yếu ôm ta vào lòng, không ngừng xoa xoa hai con dao mổ lợn: “Mẹ cũng không biết, nhưng người ăn nhiều, thì sẽ không đủ.”
Tiểu khất cái ngẩng đầu, nhìn vào mắt ta, ta rùng mình, ánh mắt hắn giống như lũ chó đang tranh giành mảnh thịt dưới chân ta, ta lại thấy hắn đáng thương, dù hắn lớn hơn ta, nhưng lại giống lũ chó dưới chân ta.
Ta lén bỏ viên mứt sen vào bánh, đặt cạnh hắn, hắn không nói gì mà cầm lấy rồi đi.
“Thôi, kệ đi.”
Mẹ lau dao, tiếp tục bán thịt cùng ta, hôm đó thịt bán rất chạy, lúc dọn hàng không còn miếng nào.