Nữ Phụ Thức Tỉnh
Tận cho đến lúc bị người xuyên sách chiếm lấy thân thể, trở thành một linh hồn phiêu bạt dất dơ dất dưỡng, tôi mới biết được thì ra tôi là một nữ phụ độc ác bệnh kiều trong một quyển tiểu thuyết từ thuở đời nào.
Trong sách, nam phụ Diệp Tri Bằng yêu nữ chính nhưng lại không có được, tìm tôi làm thế thân cho ánh trăng sáng của hắn, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng yêu tôi, nhưng tôi lại sa vào ảo cảnh mà hắn tạo ra, cuối cùng bởi vì oán hận mà nhảy lầu tự sát.
Người xuyên sách đến đúng vào lúc tôi với Diệp Tri Bằng đường ai nấy đi.
Thế nên tôi tận mắt nhìn thấy hiện thực hoàn toàn trái ngược với cốt truyện trong sách, cái người đã từng gọi tôi là “Đồ dỏm đến cuối cùng cũng chỉ là đồ dỏm, sao có thể so được với vật thật.”
Cuối cùng cũng có một ngày Diệp Tri Bằng, người khinh khi tôi lại bởi vì tôi mà rơi vào trạng thái điên cuồng, bóp cổ người xuyên sách bảo cô ta cút khỏi thân thể của tôi.
Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin ta trở lại, mỗi lần hắn rơi một giọt nước mắt đều làm tôi cảm thấy hả hê vui sướng.
Tôi nghĩ hắn rốt cuộc cũng biết hối hận, nhưng phải làm sao bây giờ, tôi không muốn quay về nữa.