Chúc Ương biết chắc rằng ngày mai mình sẽ "lên đường" dưới tay một nữ quỷ đến lấy mạng, nên trước đó cô quyết định tận hưởng một đêm cuối đời. Thế là tiệc tùng tới bến, say xỉn quên trời đất.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu óc nhức nhối vì cơn say vẫn còn đọng lại, cô thấy căn phòng hỗn loạn, chai lọ ngổn ngang. Trước mặt là cảnh tượng hãi hùng: cái TV, không biết vì sao, lại có một nửa nữ quỷ đang mắc kẹt bên trong! Mà nữ quỷ thì… đã "ngủm."
Bạn bè lập tức bu lại, rù rì bàn tán, lên án cô nàng tội ác tày trời, làm sao mà tàn phá nữ quỷ đến mức mất mạng ngay tại trận. Thậm chí một đứa còn nói: "Không biết lần sau cô định hạ thêm con nào nữa hả?"
Chúc Ương nghe xong suýt ngất: "Ta không có! Đừng có đổ oan cho ta! Ta là một đóa hoa mềm yếu, gặp chuyện đáng sợ thì chỉ biết thét chói tai thôi!"
Trong lúc đó, hồn nữ quỷ vật vờ không siêu thoát được, tức tưởi lên tiếng: "Thế thì cái đêm qua là thế nào hả? Người ta chỉ muốn đến lấy mạng một cách văn minh thôi mà bị cô đập tới chết. Có chuyện cần nói rõ đấy!”