Ta là nương tử của Vệ Vô Dạng.
Sau khi thành thân, không ngày nào hắn không chê bai ghét bỏ ta.
Hắn chê ta giọng điệu thô kệch, sức lực mạnh mẽ, trăm phương ngàn kế muốn hưu
thê*.
*Hưu thê: được hiểu như “bỏ vợ” thời nay, là phương thức ly hôn điển hình trong chế
độ ly hôn thời cổ đại, trong đó người phụ nữ không có quyền lên tiếng quyết định số
phận của mình.
Ta đánh hắn một trận tơi bời nguyên đêm, nói với hắn: “Bao giờ chàng đỗ Trạng
Nguyên thì ta sẽ cho chàng hưu thê.”
Sau này, hắn thực sự đỗ được Trạng Nguyên, ta đang tính rời đi tìm một trượng phu
mới về ở rể.
Ai ngờ hắn lại dẫn người tới chặn đường ta, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc:
“Chết tiệt, ta nghe nói nàng và tên hạ nhân làm vườn trong cung liếc mắt đưa tình với nhau có phải không?”