(Văn án)

Ta có hai thanh mai trúc mã, nhưng chẳng ai trong số họ thích ta. 

Cả hai đều si mê muội muội yếu đuối mảnh mai của ta.

Còn ta, ngược lại, trời sinh sức mạnh phi thường, tâm địa nhẫn tâm và thủ đoạn tàn độc.

Đến lễ cập kê của muội muội, những món quà mà họ nhờ ta trao tặng lại vô cớ nhiễm độc, khiến nàng ta nằm liệt giường hôn mê. 

Từ đó, ta trở thành nữ nhân rắn rết mà mọi người trong kinh thành đều xa lánh.

Thế nhưng, Bình Dương Vương, Tiêu Cảnh Sách, lại phái người đến cầu hôn, rước ta về làm thê tử để xua đuổi tà khí.

Nghe nói Tiêu Cảnh Sách thân thể ốm yếu, lấy ta chẳng qua là vì mệnh ta dữ, có thể áp chế được mệnh yểu của hắn. 

Trước ngày thành hôn, kế mẫu dặn dò ta không được để lộ bản tính thật trước mặt Tiêu Cảnh Sách.

Đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách nằm trên giường bệnh, ánh mắt lộ vẻ áy náy:

“Nghe nói phu nhân có tình ý với Vệ tiểu tướng quân, lần này là ta cướp mất ái tình, thật sự xin lỗi.”

Vệ tiểu tướng quân chính là một trong hai vị thanh mai trúc mã của ta. 

Nhờ hắn truyền khắp kinh thành về chuyện ấy, danh tiếng của ta mới tệ hại đến vậy.

Ta nghiến răng, nhớ lời kế mẫu dặn, giả vờ yếu đuối mà nói:

“Làm sao có thể trách phu quân được, là tại ta không phân biệt được giữa người và chó mà thôi…”

Tiêu Cảnh Sách khẽ cười: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì, ta đều sẽ không từ chối.”

Ta lập tức phấn chấn, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại: “Chàng… thật sự có thể không?”

Vị phu quân yếu đuối của ta mặt mày tái nhợt, quay đầu ho khẽ hai tiếng: “Xin phu nhân nhẹ tay.”

doc truyen phai dan thanhphai dan thanh fullPHAI ĐAN THANH