Rất lâu sau này, ta gặp được Thẩm Quân Y.
Lúc đó chàng là thiếu niên tướng quân quyền thế hùng mạnh nhất kinh thành, là ánh trăng sáng trên trời mà ta dốc toàn lực cũng không với tới.
Mà ta là Kỷ phu nhân bị Ninh Vương bỏ lại sau khi đào tẩu, ở trong mắt mọi người, ta là sự tồn tại không thể chấp nhận.
Trên yến tiệc, công chúa hỏi ta, nếu như trở lại năm đó lúc hắn sa sút chán nản, ta có hối hận vì đã từ hôn với chàng hay không?
Ta cúi người, dập đầu sát đất.
“Không hối hận.”