Nguồn: Zhihu
Tôi mắc một căn bệnh.
Không thể mặc quần áo có giá hơn 200 tệ và không thể ăn đồ ăn có giá hơn 30 tệ.
Cho nên, khi tôi đang chọn quần áo mới ở các sạp hàng trên phố và bôn ba ở khu giá đặc biệt của căn tin, sẽ nghe thấy những giọng nói như thế này:
Hoa khôi lớp: "Mọi người đừng kỳ thị Giang Độ, cô ấy chỉ nghèo một chút mà thôi."
Cô giáo: "Lãnh đạo sẽ đến, Giang Độ, hôm nay em đừng xuất hiện ở trường."
Hả? Nhưng tài sản cá nhân của tôi tận mấy tỷ, lãnh đạo đến trường học hôm nay là đàn em của tôi.