“Tỷ phu, chàng chỉ định cưới mỗi tỷ tỷ thôi sao?” Ta níu lấy vạt áo của hắn.
“Giang, Tử, Phù,” Phó Kiều nghe xong, suýt chút nữa cắn nát hàm răng, “Nàng có thể đừng gọi ta như vậy được không? Nàng định gọi như thế cả trăm năm sao?”
“Một trăm năm thì quá lâu, đợi đến khi chàng thật sự chết trên giường của ta thì ta sẽ không gọi nữa.”
Phó Kiều thở dài.
Tháng sau, hắn sẽ đi đánh trận ở phương Nam.
Trước khi đi, hắn cố ý đến để vụng trộm với ta lần cuối.
Tại sao lại nói là vụng trộm?
Vì hắn chưa vợ ta chưa chồng, nơi hai ta đang ân ái mây mưa lúc này, là căn gác nhỏ trong khuê phòng của ta.
Gác nhỏ vốn được dùng để chứa sách vở, chứa đựng những trang thơ thầy dạy ta đọc hơn mười năm qua.
Nhưng ba tháng nay, nơi đây lại chứa chấp một nam nhân.
Mà lại còn là nam nhân của tỷ tỷ.