Khi biết được rằng Cố Hàn Chu đã có người thương khác, ta đã mang thai rồi.
Vốn định hòa ly, nhưng lại bị hắn chuốc cho một bát thang dược khiến ta mê man.
Lúc tỉnh lại, hắn đã muốn ta thay thế người trong lòng hắn, chịu cảnh lưu đày ba nghìn dặm.
“Vân Nương thể chất yếu đuối, tuyệt đối không thể chịu nổi nỗi khổ lưu đày đó.”
“Ngươi và nàng có tướng mạo tương đồng, ta chỉ có thể dùng hạ sách này.”
“Ta sẽ đến đón ngươi.”
Sau này, khi Cố Hàn Chu đứng ở vị trí tối cao trong triều đình, điều đầu tiên hắn làm là sai người đến vùng đất khổ hàn tìm ta.
Nhưng hắn nào biết, ta đã sớm chết trên con đường lưu đày.
Ta bị người ta ép uống hồng hoa, thân xác bị vấy bẩn, sau đó lại bị lũ chó hoang xé xác ăn thịt.
Nếu như trời đất bất công thế này, thì còn gì phải sợ rằng không có kiếp sau nữa.