Mọi người sẽ không hối hận vì lọt hố bộ này đâu.
—–
Đêm mẹ tôi sinh em trai, chỉ vào tôi, khi đó mới ba tuổi nói: “Mau đem thứ hàng phải bồi thường này tặng cho người khác.”
Bà ngoại thương hại tôi, giữ tôi ở bên cạnh nuôi dưỡng.
Khi tôi sáu tuổi, mẹ tôi nói đón tôi về nhà đi học, tôi ngồi trên xà ngang xe đạp, sau ót thỉnh thoảng cọ vào mặt mẹ, đó là lần đầu tiên trong trí nhớ, tôi gần gũi với mẹ như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi kem dưỡng da.
Trên tay lái xe đạp có treo một túi bánh đào và một túi bánh gạo, đều là món tôi thích ăn.
Tôi tưởng tượng cảnh tượng cùng chị gái và em trai của mình vây quanh một chỗ ăn điểm tâm, miếng đầu tiên, nhất định sẽ dành cho mẹ ăn trước.
Nhưng mẹ tôi cưỡi xe lệch khỏi lộ trình về nhà, bà rẽ vào một vùng quê.
Đây là lần thứ hai mẹ muốn cho tôi đi.
—-
Editor: Nhân Trí