Kiếp trước, hoàng đế vì bạch nguyệt quang mà phế truất ta khỏi vị trí hoàng hậu, ép ta nhảy lầu thành chết thảm.
Nhưng vị thái giám biến thái, Cửu Thiên Tuế ấy, lại ôm xác ta, đau lòng đến thổ huyết, chỉ sau một đêm đã bạc đầu.
Hắn thay ta đánh lui quân địch, giết chết hoàng đế, lập tân quân. Cuối cùng, trước mộ ta, m/áu chảy đầm đìa, tự vẫn mà ch/ết.
“Lâu Đốc Chủ có biết, dù ngài chết, cũng sẽ mang danh giết vua, muôn đời bị nguyền rủa?”
“Chỉ mong đổi lấy sự yên nghỉ cho hồn phách nàng.”
“……”
Khi mở mắt, ta trọng sinh trở về năm vừa tròn mười lăm tuổi. Hắn đang thay mặt hoàng gia truyền chỉ, lệnh ta nhập cung, chọn ngày phong hậu. Ta ném chỉ dụ đi, ghé sát môi hắn:
“Làm hoàng hậu có gì hay, chi bằng Đốc Chủ thu nhận ta?”