Tôi đã c h ế t, c h ế t vì nghèo.
Nghèo đến mức không mua nổi mì gà cay mà tôi luôn tâm tâm niệm niệm.
Tôi c h ế t trong căn nhà tranh dột nát bốn bề.
"Ngô Chân Cầm, cô có hối hận không?"
Tôi cắn răng bật khóc, "Hối hận, hối hận."
"Nếu cho cô cơ hội làm lại từ đầu, cô..."
Giọng nói kia còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã hùng hồn đáp:
"Tôi nhất định sẽ thay đổi số mệnh! Số phận của tôi do tôi quyết định, không phải do trời! Kiếm một khoản tiền khổng lồ!"