Kiếp trước ta gả cho Thẩm Nghiễn, người người đều hâm mộ ta có được nhân duyên tốt.
Thẩm Nghiễn công thành danh toại ở tuổi thiếu niên, sau đó một bước lên mây, đưa ra chính sách mới, làm thủ phụ, phò tá Hoàng đế trẻ, quyền khuynh triều dã.
Nhưng đó là vinh quang của một mình Thẩm Nghiễn hắn.
Không ai biết, sống dưới cánh cổng lớn đó, lòng ta có bao nhiêu là chua xót.
Sống lại một đời, khi Thẩm Nghiễn vang danh thiên hạ, ta lẳng lặng thu dọn xong bao quần áo, đặt bút viết thư hòa ly, mặt đầy ý cười dịu dàng ngồi ở ngoài cửa nhà chờ hắn.
“Chúc mừng lang quân, thiếp tình nguyện rời đi, trả lại tự do cho chàng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”