Kết hôn được nửa năm, Thẩm Nghiễn Châu vẫn luôn giữ khoảng cách với tôi, không lạnh cũng chẳng nồng nhiệt.
Một ngày nọ, tôi bắt gặp một nữ đồng nghiệp thân mật với anh trong văn phòng.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:
“Nếu anh đã có người mình thích, chúng ta ly hôn đi.”
Đúng lúc đó, điện thoại reo, là bà nội anh gọi, bảo chúng tôi về ăn cơm.
Tối hôm đó, anh uống say mềm, nắm lấy mắt cá chân tôi, từng bước tiến lại gần, giọng khàn khàn hỏi:
“Ly hôn?”
Rồi chậm rãi nói tiếp:
“Để đưa được em vào hộ khẩu, tôi đã mất biết bao công sức. Muốn ly hôn ư? Trừ khi tôi chết.”