Sau khi kết hôn với người mù.
Mỗi ngày tôi mặc quần áo mát mẻ đi tới đi lui trong nhà.
Thậm chí đôi khi còn không mặc quần áo.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bình tĩnh và im lặng.
Nhưng chóp tai vẫn luôn đỏ bừng, đôi khi còn chảy m//áu mũi mà không rõ nguyên nhân.
Cho đến một ngày tôi nghe được tiếng lòng của anh.
[Rốt cuộc có nên nói cho vợ biết thực ra mắt mình đã khỏi.]
[Nhưng vòng eo của vợ trông thật mềm mại.]
[Không biết khi ôm lên sẽ có cảm giác thế nào…]
[Chân của vợ dài quá.]
[Không biết đặt trên vai mình…]
“Đừng nói nữa!” Tôi bước tới, bịt miệng anh lại.