Sau khi tôi qua đời mới l ba tháng, người chồng tám mươi bảy tuổi của tôi đã kết hôn với “mối tình đầu” của anh ta.
Họ tổ chức một đám cưới thật long trọng.
Chồng tôi ôm lấy mối tình đầu trong đám cưới, khóc không thành tiếng: “Anh đã yêu mình em suốt cả cuộc đời này.”
Con gái tôi cũng khóc, vỗ tay: “Thật là một tình yêu vĩ đại, cảm động lòng người. Ba, con ủng hộ ba tìm kiếm tình yêu đích thực của mình.”
Còn tôi thì cảm thấy như nuốt phải ruồi, thật buồn nôn. Nếu họ là tình yêu chân chính, vậy tôi là gì?
Sáu mươi năm hôn nhân của tôi có nghĩa lý gì? Phải chăng tôi chỉ là người xui xẻo?
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về thập niên sáu mươi, thời điểm mà Vương Thiệu Hải vừa mới bắt đầu theo đuổi tôi mãnh liệt.
Tôi cười nhạt, dẫm nát bó hoa hồng mà anh ta mang đến, lạnh lùng nói: “Tình yêu của anh, giống như chính anh, chỉ làm người khác cảm thấy buồn nôn.”