Ta nhặt được một vị tướng mù, tận tình chăm sóc hắn ba năm. Ngày hắn gỡ bỏ băng che mắt, ta đã lặng lẽ rời đi.
Gặp lại lần nữa, ta là thân thích nghèo khổ đến Tướng phủ để xin giúp đỡ, nương nhờ nơi này.
Hắn là quý tế mà ngay cả Tể tướng cũng phải nịnh bợ, là vị hôn phu của tiểu thư Tướng phủ.
Tiểu thư nũng nịu: "Tiết lang, ta đã làm trái lời phụ mẫu, ẩn náu và chăm sóc chàng suốt ba năm, chàng không được phụ ta đó."
Khóe môi hắn khẽ cong lên, dịu dàng đáp: "Đương nhiên phải vậy rồi."
Giữa lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại dừng trên người ta.