Ta và Trình Cẩn Ngọc đã là oan gia ngõ hẹp hơn mười năm, hễ gặp nhau lại như chó với mèo, như lửa với nước, cãi vã không ai nhường ai.
Sau này, khi ta gả cho Vương gia.
“Trình Cẩn Ngọc, ta sắp làm Vương phi rồi đấy, sau này gặp ta ngươi phải hành lễ đó có biết chưa.”
Khi nói câu này, ta đắc ý vô cùng, hoàn toàn không để ý thấy Trình Cẩn Ngọc lặng lẽ đỏ cả viền mắt.
Sau đó, ta bị Vương gia hành hạ đến chết, hồn phách không tan. Chính là Trình Cẩn Ngọc xông vào Vương phủ, chém liên tiếp hai mươi đao vào người Vương gia để báo thù cho ta.
Khi bị hàng loạt mũi tên bắn xuyên qua thân thể, Trình Cẩn Ngọc vẫn ôm chặt lấy thi thể ta không buông, chàng vuốt lại những lọn tóc rối, nghẹn ngào lại ôn nhu nói với ta: “Lý Hàn Nguyệt, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
…
Sống lại một kiếp, ta chủ động lao vào lòng Trình Cẩn Ngọc, ngước mắt nhìn chàng nghiêm túc hỏi: “Chàng lấy ta có được không?”