Tôi bị đồng nghiệp đẩy xuống đỉnh núi. Sếp là người đã cứu tôi, sau đó còn quỳ xuống xin lỗi, “Tội thần cứu giá chậm trễ.”
Mọi người há hốc mồm, tôi lại khóc nấc lên, “Lý công công, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Sau đó, buổi tối hắn là thị vệ Lý Hòe Nghi ôn hương nhuyễn ngọc.
Ban ngày thì lại biến trở về vị tổng tài Lý Quân Nghiệp độc mồm độc miệng lạnh lùng kiêu ngạo kia.
Tôi: Chốn thương trường này mới kích thích làm sao.