Sau khi sống lại, tôi quyết định trở thành một người em gái nhị thập tứ hiếu.
Tôi sẽ không còn bám lấy Đoàn Ngự, không còn mặt dày mày dạn đi theo anh ấy nữa.
Mọi người đều nói tôi đã trở nên bình thường, không còn suốt ngày nghĩ cách tiếp cận anh trai kế của mình.
Chỉ có người anh trai tốt “lạnh lùng, bạc tình” của tôi, vào một ngày nọ đã ấn tôi vào góc hành lang u ám, nụ hôn nhẹ nhàng, ngứa ngáy rơi trên khóe môi tôi.
“Sao vậy, em không thích anh nữa à?”
“Anh nuôi nấng em từ nhỏ, hôn một cái thì cósao đâu?”