Văn án
Tôi vừa đưa xe đi sửa, ngay lập tức gia đình hàng xóm vào nhóm chat trách móc: “Cô sửa xe rồi, vậy ai đưa con tôi đi học?”
Họ còn tiếp tục đòi tiền xe: “Con tôi là thần đồng, nếu bị lỡ giờ học, cô có gánh nổi trách nhiệm không? Cô có bảy ngày để sửa xe và đưa chúng tôi 1.000 tệ tiền taxi, nếu ảnh hưởng đến việc học của con tôi thì mười cô cũng không đền nổi!”
Tôi ngẩn người, không ngờ cho họ đi nhờ xe lại rước thêm nợ. Tôi không kiêng dè mà đáp trả: “Không đi học được thì đi làm phụ hồ. Nếu các người còn định nhờ xe tôi nữa, tôi sẽ viết ngược tên mình!”
Trên đường tan làm, xe tôi bị va chạm. May mắn là người không sao, nhưng tôi phải đưa xe đi sửa. Vì không biết chỗ sửa xe nào quanh đây, tôi vào nhóm chat hỏi thăm.
Không ngờ chủ nhà 501 lại vào chỉ trích tôi: “502, cô có biết lái xe không? Đi đường ngắn thế mà cũng bị đụng! Tôi đã bảo rồi, phụ nữ lái xe dở lắm. Giờ cô sửa xe rồi, ai sẽ đưa con tôi đi học?”
Tôi sững sờ. Gia đình 501 gồm có ba người: vợ tên Tôn Mai, chồng là Triệu Cương và đứa con trai 9 tuổi đang học tiểu học.
Tôi quen họ khi một hôm trời mưa lớn, Triệu Cương lấy chiếc xe điện duy nhất đi làm, để lại vợ con đứng dưới mưa. Tôi thấy tội nên đã cho họ đi nhờ xe đến trường. Không ngờ từ hôm đó, chuyện đi nhờ xe của họ lại trở thành thói quen.
Tôn Mai không chỉ không cảm ơn, mà còn đòi hỏi trong nhóm chat: “Chúng ta là hàng xóm, tôi không muốn làm khó cô. Nhưng trong vòng một tuần, cô phải sửa xong xe và đưa chúng tôi 1.000 tệ tiền xe taxi. Nếu không, ảnh hưởng đến việc học của con tôi, cô sẽ không đền nổi đâu!”
Tôi cười nhạt. Cho họ đi nhờ xe, bây giờ còn bị đòi nợ. Tôi tốt bụng nhưng không phải đồ ngốc. Tôi gõ nhanh bàn phím: “Không đi học thì đi làm phụ hồ. Nếu còn định nhờ xe tôi, tên tôi sẽ viết ngược!”