Nịnh bợ Tạ Chi Du ba năm.
Đêm trước kỳ thi đại học, để ảnh hưởng đến việc thi cử của anh, tôi cố tình đùa giỡn tỏ tình.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, thiếu niên không tự chủ đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy đã thành công, tôi nhếch môi cười độc ác:
“Cậu không tin thật đấy chứ?”
“Ngốc ạ, tôi thích anh trai của cậu, cậu có thể giúp tôi theo đuổi anh ấy được không?”
Nhưng không ngờ lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết anh.
Anh tuyệt vọng tự sát, tôi mang nỗi ân hận sáu năm, cuối cùng bị báo ứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về trước khi Tạ Chi Du tự sát.
Kiếp này, tôi chỉ muốn chuộc tội.