Ta gả cho gian thần quyền khuynh triều dã.
Hắn nắm trong tay quyền thế to lớn, không việc ác nào không làm. Ngoài ra, trong Kinh thành còn đồn đại rằng hắn là kẻ đoạn tụ.
Mọi người đều nói, nữ tử Trần gia gả cho hắn, cuộc đời này coi như bị hủy hoại rồi.
Còn ta lại vui đến không khép miệng được, suy cho cùng, ta đời này có bạc tiêu không hết, phu quân lại chẳng khác nào người vô hình.
Ai mà không yêu được chứ?
Nhưng bây giờ, ta nhìn hắn ngày ngày trong thư phòng lo toan quốc sự, trong lòng chợt trầm tư: “Lời đồn thật hại người không ít mà...”
Thậm chí, đêm đêm hắn còn thủ thỉ gọi tên ta không phút ngơi nghỉ: "Nguyệt Nguyệt..."
Ta không thể nhịn nổi nữa, tiến tới nắm chặt cổ áo hắn, phẫn nộ mà thét: "Là ai! Rốt cuộc là ai đang tung tin đồn hại người như vậy!"