Sư phụ mang về một tiểu sư muội từ phàm gian, nàng ta thiên phú tuyệt đỉnh, tu luyện khắc khổ, rất nhanh đã trở thành đệ tử xuất chúng nhất trong tông môn đang suy tàn của chúng ta.
Sư phụ vì nàng ta mà tâm mạch bị tổn hao, nàng ta lại vì cứu ý trung nhân trong Kiếm Tông kia mà trộm đi thuốc cứu mạng của sư phụ.
Nàng ta đứng trên đỉnh núi, không hề có chút áy náy nào: "Đại sư tỷ, đại đạo vô tình, nhu nhược chính là tội lỗi lớn nhất."
"Ta không giống đám phế vật vô dụng các ngươi, ta muốn thành tiên."
Ngày hôm đó đi tới Kiếm Tông thanh lý môn hộ, ta rút ra một thanh kiếm gỉ sét từ dưới cối đá trong viện.
Nhị sư muội si mê rèn sắt, lấy ra cây đàn tỳ bà bạch ngọc phủ đầy bụi bặm từ trong xó xỉnh.
Tam sư đệ một lòng trồng hoa, đào ra một cây sáo bạch cốt từ trong đống phân bón cây đen sì.
Trên đường đi, tất cả mọi người đều hỏi ta: “Chỉ vì lão đầu có tu vi bình thường của một tông môn đang suy tàn mà trở mặt đối đầu với đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có đáng không?”
“Đúng, là bọn họ không đáng.”