Văn án:
Ta đang trên núi lễ Phật, bỗng một công tử vô duyên vô cớ xông vào.
Hắn đỏ mặt, cúi đầu tạ tội.
Ta lại nghe được tiếng lòng của hắn:
【Nghe nói công chúa nhân hậu, không biết liệu nàng có trách phạt ta hay không.】
【Ta chỉ là không muốn bị đại ca hãm hại, nên mới lạc bước vào nơi này.】
【Ta nên tạ lỗi thế nào để khiến công chúa vui lòng?】
Hắn không biết rằng, ta đã có một giấc mộng.
Trong mộng, ta nghe theo tiếng lòng của hắn mà dò xét, nhưng từng bước lại đưa ta vào con đường tuyệt lộ.
Cuối cùng, phụ hoàng chán ghét, đại ca bị phế truất, còn ta bị dìm ch.ết dưới hồ.
Sau khi ch.ết ta mới hay, công tử kia có khả năng để người khác nghe thấy tiếng lòng của mình.
Chính nhờ vào tuyệt kỹ này, hắn từ đứa con của một thứ thiếp mà trở thành đích thứ tử của hầu phủ.
Nay...
Nhìn hắn trước mắt, môi đỏ răng trắng, e ấp ngại ngùng.
Ta mỉm cười dịu dàng:
"Người đâu, kẻ xông vào cấm viện, đánh ba mươi trượng."