Đầu óc ta như thể bị đập hỏng rồi, đĩa rau cần xào trước mặt bỗng nhiên lên tiếng, nó nói rằng bản thân chỉ là một cây cần tây nhỏ bé, vậy mà lại bị người ta biến thành cần độc.
Đôi đũa trong tay Hoàng thượng cũng hùa theo: [Đúng vậy, ta thấy choáng đầu quá.]
Ta vội vàng ngăn cản Hoàng thượng đang định gắp thêm rau: “Có độc.”
Hoàng thượng vội vàng hỏi ta sao lại biết rau có độc.
Ta thật sự không chịu nổi việc rau, đũa, cả cái bàn cũng tham gia bàn tán nữa, bèn cao giọng quát: “Câm miệng!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng thượng bỗng trở nên tủi thân: “Không muốn nói thì thôi, sao phải hung dữ vậy chứ?”