Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy

Ta là công chúa Đại Ân, nổi danh là một công chúa phế vật, văn không thông võ không thạo, chỉ có mỗi bề ngoài xinh đẹp. Vì thế, phụ hoàng anh minh của ta quyết định đưa ta gả cho hoàng đế Đại Tề.

 

Nghe nói Thánh Thượng của Tề quốc âm tình bất định, cổ quái, đặc biệt thích gi//ết mỹ nhân, hậu cung trống rỗng không một bóng người.

 

Tề Nghiên cho ta xem những tấm phiến làm từ xương mỹ nhân, tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu ta, cười như không cười: ”Sợ hãi sao? Nếu sợ, hiện tại chạy về Ân quốc của nàng còn kịp đấy.”

 

Ta túm lấy ống tay áo của hắn, tay hơi run, nhưng vẫn lắc đầu: “Không, không quay về.”

 

Tề Nghiên hạ tay từ đỉnh đầu ta xuống: “Hả? Vì sao?”

 

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại của hắn, từng chữ một nói: “Ta lười chạy lắm…”

 

Tề Nghiên: “…”

 

Nói giỡn, từ Tề quốc chạy về Ân quốc, chẳng phải sẽ mệt đến hẹo sao…

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com