Tạ Lâm An vừa thi đỗ Trạng nguyên, việc đầu tiên chàng làm chính là đến tìm ta để từ hôn.
Lúc ấy, ta còn đang bưng bát canh giải rượu vừa nấu xong cho chàng, nghe vậy liền ngây người hồi lâu, lâu đến mức tay bị mép bát in hằn một vệt đỏ, lâu đến nỗi chàng phải cau mày khẽ gọi:
“A Ương?”
Ta giật mình tỉnh táo lại trong tiếng gọi của chàng, sau đó đặt bát canh lên bàn, khẽ đáp:
“Được.”
Hai năm sau khi ta rời kinh thành, khi gặp lại chàng, ta chỉ cung kính gọi chàng một tiếng ‘Biểu ca’ rồi đi đến phía sau chàng, túm lấy tai vị thiếu niên tướng quân vừa trở về từ sa trường:
“Bạc Ký An! Ta đã bảo ngươi vết thương chưa lành thì không được uống rượu, lại không nghe lời thầy thuốc phải không!”