Ta là đồng dưỡng tức (vợ nuôi từ bé) được nhà Tạ Kim Ngôn mua về.
Nhưng việc đầu tiên mà Tạ Kim Ngôn làm sau khi đỗ Trạng nguyên là nhận ta làm nghĩa muội.
Ta biết, Tạ Kim Ngôn tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ không để mình lấy một nữ nhân thôn quê chỉ biết trồng trọt và nấu nướng làm vợ.
Còn ta, là một sinh viên nông nghiệp xuyên về cổ đại, tất nhiên làm nông còn quan trọng hơn nam nhân rồi!
Thế là chúng ta đường ai nấy đi, hắn đi theo đuổi vinh hoa phú quý của hắn.
Ta đi theo đuổi cuộc sống bình thường của ta.
Chỉ là một ngày nọ, khi ta đã mang thai, đang ở học đường dạy học sinh về hai mươi bốn tiết khí.
Thì Tạ Kim Ngôn vốn đang làm quan ở kinh thành, lại xuất hiện với vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Tiểu Vân, nàng đang mang thai con của ai?”
Ta nhíu mày, nhìn hắn như kẻ thần kinh: “Đại ca, ngươi mất trí rồi sao? Ta là muội muội của ngươi, đương nhiên đứa bé này là con của muội phu ngươi rồi.”