Người mà ta ghét nhất trong đời này, chính là nhi tử độc nhất của phủ Tướng quân – Giang Nam Thu.
Hắn cười nhạo ta thô bạo, chẳng được dịu dàng như trưởng tỷ. Ta mắng hắn là kẻ thô lỗ, không chu đáo như Thái tử.
Từ đầu phố đến cuối ngõ, chúng ta đánh nhau đến mức trở thành trò cười cho cả Kinh thành.
Nhưng về sau, trên sa trường đầy cát bụi mịt mù, ta cùng Giang Nam Thu đã đánh lui đám ngoại tộc xâm phạm lãnh thổ nước ta đến năm trăm dặm.
Ta quay đầu cười nói với Giang Nam Thu: “Giờ thì ngươi còn dám nói ta thô bạo nữa không?”
Nhưng sau lưng ta, chỉ còn lại khoảng không trống trải, không còn bóng dáng quen thuộc của hắn nữa.