Ta được sinh ra trong chuồng ngựa.
Mùa đông giá rét, nước nhỏ thành băng, khắp đường đều là xương người c h ế t cóng.
Đích mẫu lén cha ta, đuổi nương ta vào chuồng ngựa sinh con, vốn định g i ế t cả mẹ lẫn con, không ngờ nương ta liều c h ế t sinh ta ra.
Nương ta là kỹ nữ Dương Châu, là người thấp hèn nên ta sinh ra cũng thấp hèn.
Ta không thể gọi cha ta là “Cha”, ta phải gọi ông là “Tiết đại nhân.”
Ta không thể mang họ của ông, chỉ có thể gọi là “Sửu Nô Nhi”, bất kỳ ai nghe cũng biết thân phận hèn mọn của ta.
Nhưng họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng, đứa Sửu Nô Nhi mà ai cũng có thể bắt nạt trước mặt này, sau này sẽ ngồi trên ngai vàng, chỉ cần nói cười một tiếng là có thể lập tức lấy mạng họ.