Tứ hải bát hoang, có một tảng đá nằm dưới gốc cây ngô đồng lớn thật lớn.
Một ngày, nó nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp quanh thân nhuộm một vòng hào quang đi đến.
Bà lấy tay vỗ vỗ lên tảng đá rồi ngồi xuống, trầm tư nghe ông lão nông dân gần đó đang kể chuyện dân gian.
Người phụ nữ đó liên tục ngồi ba ngày ba đêm, ngày cuối cùng, khi mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi trọc, bà thở dài một tiếng: “Tảng đá này, ngươi đã ở đây mấy trăm năm nay, chứng kiến bao nhiêu chuyện hỉ nộ ái ố mà chỉ có thể trở trơ ra thế này.”
Nói xong bà cầm một cây bút lông cán vàng, đề lên một câu thơ rồi biến mất.
Một mùa thay lá nữa thổi qua, nó biến thành người, trở thành một đứa bé nằm ọ ẹ dưới gốc cây ngô đồng, sau lưng có một vết sẹo màu vàng lấp lánh.
Sau đó, nó được một ông thầy pháp đi ngang qua lượm về, đặt tên là Tần Tang.
Sau đó nữa, Tần Tang vì một nam tử như trích tiên trên trời mà rút máu tim mình, trở lại thành hòn đá vô tri.