Thái Tử Gia Não Yêu Đương

1


Thái tử gia “não yêu đương” mất trí nhớ, quấn lấy tôi làm nũng.

“Vợ ơi, hôn cái nào.”

Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích, tôi và anh vốn là kẻ thù không đội trời chung mà!

Anh nhìn tôi đầy trìu mến, mờ ám hôn tôi, khiến mặt tôi đỏ, tim đập loạn.

Vì quá căng thẳng, tôi quên mất phải tát anh một cái.

Nghĩ lại, thấy anh mất trí nhớ cũng tội, tôi không chấp nhặt.

Tôi bưng đôi môi sưng vì hôn đi ra ngoài rót nước cho anh.

Khi quay lại, tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với anh em:

“Cậu chắc chắn giả mất trí làm cún con sẽ theo đuổi được cô ấy chứ?”

“Lần trước cậu bảo tôi giả làm tổng tài lạnh lùng, kết quả cô ấy thấy tôi càng ghét hơn, đều là tại cậu, suýt chút nữa làm tôi mất vợ.”

Đầu dây bên kia, quân sư nói: “Anh em, lần này yên tâm, đảm bảo thành công.”

Thái tử gia hỏi: “Thật không?”

“Thật, tôi đã nhờ thầy tính rồi, cậu cứ đợi kết hôn đi.”

Tôi: ???

Tôi và Tống Minh Yến là con của hai gia đình hào môn lớn nhất Kinh Thành.

Hai nhà chúng tôi luôn không hòa hợp.

Không phải do cạnh tranh làm ăn, mà là do bố tôi và bố anh là tình địch.

Mẹ tôi chính là “bạch nguyệt quang” mà bố của Tống Minh Yến yêu mà không thể có được.

Không biết có phải nhà họ Tống cố tình mua biệt thự đối diện nhà tôi hay không, khiến bố tôi từ nhỏ đã cảnh cáo, tẩy não tôi:

“Cha con nhà họ Tống không ra gì.”

“Họ không chỉ xấu xa.”

Bố tôi nghĩ một lúc: “Mà là cực kỳ xấu xa.”

Tôi: “…”

Nghe mấy lời này nhiều năm, ấn tượng của tôi về Tống Minh Yến tất nhiên là không tốt lắm.

Vốn chỉ là “không tốt lắm”, chưa đến mức ghét.

Nhưng ai mà ngờ được, Tống Minh Yến cứ liên tục trêu chọc tôi.

Hồi đi học, tôi và anh cùng trường, anh là học bá nổi danh.

Giàu có, đẹp trai, sau lưng có cả đám đàn em, chẳng ai dám động vào anh cả.

Chỉ cần tôi có chút gần gũi với chàng trai nào, anh liền dẫn đàn em đến quấy rối.

Kéo những chàng trai mà tôi có cảm tình đến góc khuất, không biết cảnh cáo gì.

Kết quả là tình yêu của tôi còn chưa kịp đến đã biến mất.

Tôi rất buồn, còn anh lại đi theo sau cười ha hả.

Tôi lau nước mắt, quay người tức giận hỏi anh:

“Chỉ vì bố anh không thể có được mẹ tôi, nên anh liền trả thù tôi mỗi ngày, khiến tôi cũng không thể ở bên người mình thích sao?”

“Đồ khốn nạn.”

Nụ cười trên mặt Tống Minh Yến dần biến mất.

Đôi mắt đẹp của anh lóe lên vẻ bối rối.

Dường như rất hoảng loạn.

Tôi càng khóc càng tủi thân, quay người bỏ chạy.

Sau lần đó, anh không còn như cái đuôi theo sau chọc ghẹo tôi nữa.

Thậm chí còn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Bạn tôi nói, anh đã chuyển trường, mua một căn hộ gần trường.

Vì thế mỗi lần về nhà, tôi không còn gặp lại anh nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.