Cha ta là thư sinh yếu đuối, mẹ ta là trại chủ trại Thanh Long.
Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy ta rằng, gặp được nam nhân mình thích thì cứ trực tiếp bắt về, đừng sợ gì cả.
Vì thế, có lần ta xuống núi, nhặt được một nam nhân rất tuấn tú đang bị thương nặng, mang về trại chăm sóc cẩn thận.
Đợi hắn tỉnh lại, ta đã uy hiếp dụ dỗ hắn làm ngoại thất của ta.
Cho đến một ngày, ta về phòng sớm hơn thường lệ hai canh giờ, thấy bên cửa sổ có một người cải trang thành Ám vệ quỳ trước mặt Tạ Thính Hàn, trầm giọng nói: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin điện hạ trách phạt.”
Tạ Thính Hàn tức giận nói: “Ai bảo ngươi đến vào lúc này? Ngày mai cô được chuyển chính thức rồi!”
Ta: “?”