Văn án:
Bạch nguyệt quang mà Thái tử điện hạ thích trong mười năm, nay muốn trở về bên cạnh Thái Tử.
Nàng ta đứng trước mặt ta, vênh váo nói: “Ngươi mau cút về đi.”
Ta nhấc làn váy, lên xe ngựa, quay đầu lại cười với nàng ta: “Ngại quá, vị trí này, không phải cứ muốn là được đâu.”
…
Ta là nữ nhi do Định Quốc Hầu phủ bồi dưỡng mười năm để trở thành Thái tử phi.
Thái tử điện hạ đã đến mức không cưới ta thì không được, ngay cả Hoàng thượng cũng không còn cách nào.
Xét cho cùng, dung mạo, gia thế, tài hoa của ta đều là nhất đẳng trong số các tú nữ.
Vòng cuối cùng của Điện thí, chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ có mặt.
Hoàng thượng hỏi ta: “Nếu như để con từ bỏ tất cả mọi thứ của Hầu phủ, chỉ để ở bên Thái tử, con có bằng lòng không?”
“Thần nữ bằng lòng.”
Đối với câu trả lời này của ta, Định Quốc Hầu vô cùng hài lòng.
Hầu gia nắm giữ binh quyền trong tay, Hoàng thượng vô cùng kiêng dè.
Định Quốc Hầu nhìn khuôn mặt này của ta, cười lớn nói: “Tốt, tốt lắm, ông trời thương xót ta, ban con cho ta.”
Định Quốc Hầu đã cứu ra từ trong đám dân nạn.
Ông ấy thay ta chôn cất cha mẹ huynh đệ, nhận ta làm nghĩa nữ, đối ngoại tuyên bố ta là đích nữ của Định Quốc Hầu phu nhân, những năm đầu tiên do thân thể yếu ớt nên đã đưa xuống nông thôn dưỡng bệnh.
Ta quỳ lạy: “Là nữ nhi phải cảm tạ nghĩa phụ, cho nữ nhi cuộc sống mới.”
“Được, kế hoạch mười năm của chúng ta, chờ chính là ngày này.”