Thâm Tình Tựa Mộng

Khi Tạ Thời An nhắc đến người phụ nữ xuyên không kia trước mặt ta đến lần thứ ba, ta mới hỏi thử: “Nếu không thì, ta đồng ý cho chàng nạp thiếp.”

Hắn sửng sốt một hồi, dường như đã trút được gánh nặng, nhẹ giọng cất lời: “Nàng là chính thê của ta, tất cả đều do nàng làm chủ.”

Mãi cho đến khi thư hòa ly đưa tới, hắn mới vỡ lẽ vì cớ gì ta bỗng nhiên buông tay.

Tạ Thời An nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là nàng đồng ý để ta nạp thiếp, bây giờ lại làm ra như chuyện này, rốt cuộc nàng muốn thế nào?”

Ta còn có thể thế nào? Chỉ là nghe ra lời quân có hai tầng ý, cho nên mới dứt khoát quyết định mà thôi.

Tạ Thời An dẫn theo người của mình đến chặn đường chiếc xe ngựa đã ra khỏi thành, thong thả chậm rãi vén màn xe lên, vươn tay về phía ta.

“A Cẩn, có phải ta ở trước mặt nàng đã quá nhân từ dịu dàng, cho nên nàng đã quên, trước giờ ta vốn chẳng phải dạng người lương thiện gì đâu.”

doc truyen tham tinh tua mongThâm Tình Tựa Mộngtham tinh tua mong full