Từ Thịnh Châu năm mười tám tuổi yêu tôi như sinh mệnh.
Từ Thịnh Châu năm hai mươi tám tuổi ngồi trong ghế lô xa hoa trụy lạc cười nói: "Chơi chán rồi."
Trong lòng hắn còn ôm cô gái trẻ tuổi kiều diễm.
Tôi không khóc không nháo, dọn ra khỏi nhà hai đứa ở chung.
Tin chúng tôi chia tay lan truyền nhanh chóng.
Bọn họ đều đang đánh cược khi nào tôi trở về cầu xin làm hòa.
Đêm đó, em họ Từ Thịnh Châu gõ cửa nhà tôi: "Chị Thẩm Sơ, anh trai em lớn tuổi rồi, chị thử em xem, em còn trẻ, còn có nhiều sức lực."