Năm tôi mười bảy tuổi, Khúc Nam Tự nói muốn thi vào đại học Thanh Hoa cùng tôi.
Cho đến khi cậu ta phải lòng hoa khôi trường.
Bọn họ trốn học điên cuồng chạy trong mưa, đánh nhau với bọn côn đồ ngoài trường, đi thuê nhà nghỉ rẻ tiền rồi phá thai.
Bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt phô trương, giống như nam nữ chính trong những bộ tiểu thuyết thanh xuân đầy nhức nhối.
Còn tôi thì mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình chỉ biết có nhà và trường học, bọn họ cười nhạo tôi là con mọt sách, lãng phí tuổi thanh xuân.
Trong kỳ thi đại học năm đó, cả hai cùng thi trượt, điểm chỉ đủ đỗ vào cao đẳng.
Mà tôi là người đạt điểm cao nhất tỉnh, lên phát biểu trước toàn thể học sinh.
Tôi nhìn cậu bạn chơi chung từ nhỏ đang nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp dưới khán đài, cầm micro lên.
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy tuổi trẻ là nhất định phải điên cuồng.”
“Tuổi trẻ đích thực là phải học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.”