Trong mười lăm năm xuyên không, ta vẫn luôn ăn nói thận trọng, không dám để lộ chút gì khác biệt với người khác.
Thế nhưng vào ngày ta cập kê, mẹ lại lấy ra một quyển sách nhỏ, bảo rằng, con gái càng phải hiểu lẽ phải.
Thế là, bà kể cho ta nghe về tính độc lập, về giải phóng phụ nữ, về Đức tiên sinh và Sài tiên sinh.
Những dòng chữ đen ngòm, nhìn càng lâu càng đỏ.
(liên qua đến Tân văn hoá của lịch sử TQ)
Mẹ của con ơi, chẳng lẽ mẹ cũng là người xuyên không?