Hầu phủ sa cơ lỡ thế, nhưng tiểu thư vẫn là một người coi trọng thể diện.
Nàng lo lắng cho nạn dân vì đoạt cháo ăn mà không màng thể diện, tốt bụng quyên góp hết khoản tiền cứu trợ thiên tai cho chùa miếu cầu phúc.
Nàng đau lòng vì phạm nhân tử hình phải t.r.ầ.n t.r.ụ.i thân mình lên pháp trường, nên bắt ta phải mang quần áo cho bọn họ lúc nửa đêm.
Kết quả là, tử tù nảy ra ý xấu, ta vì bảo vệ nàng mà chịu khổ l.ă.n.g n.h.ụ.c, tiểu thư xoay người bỏ chạy, nhưng lại không hề dẫn người quay lại cứu ta.
Đến khi ta trốn thoát khỏi đó, nàng chỉ hời hợt an ủi, nói với ta rằng loại chuyện này truyền ra ngoài sẽ không có thể diện, yêu cầu ta phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau này, ta gả cho trúc mã, chàng không hề ghét bỏ thân ta không còn trong sạch, nhưng khi ta bái đường thành thân, tiểu thư lại cố ý thở dài:
“Cưới một nữ tử không còn trinh tiết làm chính thê, quá không có thể diện.”
Cha mẹ chồng lập tức nổi giận, ta bị hủy bỏ hôn ước trước mặt tất cả mọi người, thanh danh tẫn hủy.
Mà tiểu thư xoay người lại gả cho Thái Tử, vì muốn cho mình có thể diện mà cầm đi tất cả của hồi môn cha mẹ đã chuẩn bị cho ta.
Sau đó, cha ta bị người khác vu oan tham nhũng, c.h.é.m đầu thị chúng.
Ta quỳ xuống cầu xin tiểu thư hãy cứu cha ta, nhưng nàng lại nói nàng là Lương Đệ bên người Thái Tử, tự mình cầu tình cho tội thần sẽ khiến nàng mất đi thể diện.
Cuối cùng, tiểu thư chỉ cho ta hai lạng bạc để đóng quan tài, làm cha ta có một cái chec thể diện.
Ta hận thứ thể diện vớ vẩn của nàng, cầm dao găm đâm xuyên tim nàng rồi lập tức t.ự s.á.t.
Không ngờ là, trước khi chết, nàng còn mở to mắt túm lấy tay áo Thái Tử, không dám tin tưởng mà nói:
“Ta không tin, tại sao nữ nhi của bà vú lại vì hai lượng bạc mà giec ta?”
Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về cái ngày ta theo nàng lên núi cầu phúc.
——