Trong ba năm hòa thân, phu quân ta mất nước, ta dùng sự thanh bạch của mình để cứu em gái của hắn khỏi tay kẻ địch, đưa về kinh đô, cho nàng cuộc sống vinh hoa phú quý, hết lòng dạy dỗ. Thế nhưng về sau, trong tiệc sinh thần của ta, nàng lại lấy ra một miếng ngọc bội, nói rằng người cứu tân phò mã khi ấy là nàng. Lấy lý do ta đã sớm mất đi trong trắng, nàng ép ta ký bức hưu thư. Phò mã đứng cạnh nàng, ngạo nghễ nói: “Sau này không có ta chống lưng, nhớ thu mình lại mà sống.” Ta bật cười thành tiếng: “Lý Tranh, ngươi thực sự cho rằng, năm đó ta chỉ cứu một mình ngươi sao?”