Đêm tôi c..hết vì sinh non, Thẩm Kinh Niên đang cùng cô bạn thời thơ ấu mừng sinh nhật.
Họ ôm nhau ngọt ngào giữa tiếng reo hò của đám đông, còn tôi cô đơn nằm trên giường bệnh lạnh lẽo.
Tôi nhìn họ tâm sự với nhau, nhìn họ hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình.
Ngày qua ngày, tôi buộc phải chứng kiến tất cả những điều này trong trạng thái linh hồn.
Rồi có một ngày có người hỏi tin tức của tôi. Thẩm Kinh Niên chỉ cau mày nói:
“Mặc kệ cô ta, cô ta là người thích gây rối.”
Cho đến khi bệnh viện gọi điện thoại cho hắn: “Anh Thẩm, phiền anh tới đưa thi thể cô Khương về nhà...”
Sau đó, tôi được sống lại.
Quay về thời điểm bảy năm trước, lúc sắp kết hôn với Thẩm Kinh Niên...
Edit: Nhân Trí